Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ.Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt.Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường.Cho từng tờ vào lửa.Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số.Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng.Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả.Đến lượt máy treo ngược người.
