Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.Bắt đầu khó nghĩ đây.Dù lúc đó chả nghĩ gì.Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.Đây là một sự tham lam.Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).Người ta, người ta lấy đấy chứ.Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
