Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.Tôi muốn thử những cách khác.Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán.Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.