Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống.Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia.Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai.Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi.Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi.Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy.Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng.Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi.
