Cho nên tôi phải viết chương này để gõ cửa bạn và xin bạn đề phòng.Có một hồi tôi bỏ gần hai năm để viết hộ một cuốn sách về nghệ thuật nói trước công chúng, vậy mà tôi vẫn phải thỉnh thoảng coi lại để nhớ kỹ trong đó tôi đã viết những gì.Tôi cũng không biết tên nơi đó nữa, nhưng thấy cảnh tĩnh mịch yên ổn.Sống nửa thế kỷ rồi, chẳng kinh nghiệm gì, nhưng ít nhất tôi cũng học điều này.Nhưng phương pháp ấy đã có kết quả mỹ mãn tới nỗi từ đấy tới nay tôi luôn luôn dùng nó và nhờ nó mà đời tôi gần như không còn biết lo là gì nữa".Bởi vì mệt mỏi đến với ta mau lẹ lạ thường.Tôi còn nhớ ba tôi mua la con về nuôi.Bỗng có cơn dông nổi lên, muốn phá tan cái lều vải của chúng tôi.Nhưng thú thật cùng bạn, hai việc cốt yếu kia, tôi không làm việc nào.Không phải chúng tôi phát đạt ngay đâu.