Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này.Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười.Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.Chứ không thở dài như những người thân…Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình.Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.Tôi rất hay chảy nước mắt.
