Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.Sáng nay chép bài một tí.Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.Không ngủ cũng phải nằm.Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí.Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình.Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.
