Em sẽ thôi là một sinh linh.Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại.Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không.Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta.Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi.Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.