Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán.Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế?Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực.Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch.Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.