Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không.Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu.Nước mắt tôi lại rơi.Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.
