Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình.Và ông vội ngoảnh đi.Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.Là cả ham muốn hành động theo bản chất.Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.
