Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến.Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết.Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có)Bác không rõ cháu đi đâu.Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy.Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn.