Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.Tôi làm độc giả cho tôi.Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan.Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế.Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.
