Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật.Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí.Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu.Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá.Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.Tôi và thằng em lại về.Để đỡ tình cờ lặp lại.Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.
