Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.Sự im lặng cũng rưa rứa.Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện.Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái.Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.Thôi nhé, cất ngay đi.Họ biểu trưng cho chính họ.Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật.
