Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi.Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.Không, cháu không phản đối, con không phản đối.Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống.Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy.Như một khẩu hiệu của tâm thức.
