Và ta bị ức chế liên tục.Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.Tôi định kêu to hơn, lại thôi.Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu.Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên.Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.
