Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác.Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường.Bác hỏi: Sao con không đi học.Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết.Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.