Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị.Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào.Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn.Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.Tôi để mẹ dắt tôi đi.Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.
