Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ.Nó cũng không thích tôi lắm.Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ.Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn.Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên.Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng.Tôi đi bộ cũng được.Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó.
