Không ăn không uống, hai ngày sau, chú voi già đáng thương trút hơi thở cuối cùng.Sau khi nghe xong câu chuyện vị ni cô im lặng một chốc, trầm ngâm rồi sau đó mỉm cười và nói với Chíp:Hồng Đào, chuyên nhận ráp quần áo cho các nhà may, gia công tại nhà.Chính xác đến nỗi mà bác Nam hàng xóm có thể đi làm đúng giờ mà không cần nhìn đồng hồ, chỉ cần để ý xem Chíp đã dậy đi học hay chưa.Lẽ ra cậu không nên tồn tại trên đời này.Vào giờ này khách cũng đã thưa chỉ còn đôi ba người ngồi "chéo cẳng ngỗng" vừa xỉa răng vừa tán dóc rôm rả."Người gì đâu mà hay cộc, thấy ghét!" - tôi vẫn thường nói như thế mỗi khi phải nhắc đến chị ấy.Nhưng dần dần do áp lực học tập, họ ít liên lạc với nhau hơn, thư từ cũng thưa dần."Người gì đâu mà hay cộc, thấy ghét!" - tôi vẫn thường nói như thế mỗi khi phải nhắc đến chị ấy.Ghét sự lãng mạn nhưng lại luôn tìm kiếm nguồn cảm hứng từ nó.