Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật.Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết.Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng.Nhưng đây là một trận bóng.Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.Nhưng như thế chưa đủ.Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.
