Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh.Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu.Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế.Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều.Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.
