Và Watson nhờ đó được miêu tả rõ nét.Watson nhận ra rằng mình đã ở tuổi 50 mà đường đến ước mơ hoàn thành còn quá xa.Supa, bị mù mắt, nói rằng: Không có ai là khuyết tật một khi anh ta có một nghề chân chính.người ta thấy máy tính có thể tháo và ráp dễ dàng các bộ phận.Chỉ sau một thời gian ngắn, cơ sở của ông đã lột xác và phát triển rất nhanh.Không thể ở mãi trên đỉnh cao.000 người vào năm 1943 hai năm trước khi thảm họa phát-xít được chặn đứng.Tôi nên làm gì? đó là câu hỏi ông dành cho tất cả cấp dưới có mặt trong khán phòng.Dường như có tiếng vọng của Watson ngày xưa: Đừng bàn nhiều về máy móc, hãy bàn nhiều về công việc của khách hàng.Chúng ta luôn nhận thấy rằng chúng ta có nhiều thời gian hơn chúng ta tưởng.
