Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế.Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này.Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai.
