Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có.Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng.Lần sau rút kinh nghiệm nhé.Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu.Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.