"Chúng ta hiện tại ra sao, và chúng ta có thể trở thành một người ra sao, hai trạng thái đó khác nhau xa lắm, cũng như một người chập chờn nửa thức nửa ngủ, so với một người tỉnh táo hẳn hoi vậy."Họ keo bẩn lắm, vô phương kể.Và tôi nhắc lại, được vậy chỉ nhờ cậu thi hành những quy tắc mà chúng ta đương nêu ra đây.Buổi tối, vẫn điệu đó.Sau cùng, nó kiếm được một việc làm là dán nhãn lên trên những ve thuốc nhuộm trong một kho hàng đầy những chuột cống.Khi ông nghe không rõ một tên nào, ông nói: "Xin lỗi, tôi chưa nghe rõ"."Khi bạn lầm lỡ, hãy vui lòng nhận lỗi ngay đi".Bông có mắc gì đâu, nhất là lúc giữa mùa.Ông ngắm nghía từng bộ phận nhỏ một, từ nệm ngồi cho tới cái khóa cửa, tới thùng xe, nhất là những chi tiết nào do ông Chamberlain sáng tạo cho tiện lợi, thì ông cứ muốn ghi nhớ lấy và chỉ cho bà Tổng thống, cho nữ Bộ trưởng lao động Perkins và cô thư ký riêng của ông.Lần này bà mở toang cửa ra và hỏi: