Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận.Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi.Hạn chế ra ngoài nữa.Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.Bạn không thích sự không nhất quán này.Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được.Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái.