Tôi có thể kể Pascal, La Bruyere (triết gia pháp thế kỷ 17) và Emerson (triết gia Mỹ thế kỷ 18).Mặc dầu vậy, bạn vẫn tán thưởng bản đó.Bạn thử theo đi, bạn sẽ thấy phương pháp ấy chữa được phân nửa những bệnh trong đời, nhất là bệnh ưu tư - cái bệnh khốn khổ, có thể tránh được và có thể làm cho ta mắc cỡ.Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn.Kiên tâm thì không khi nào thất bại.Vậy mà người ta cứ bảo thời giờ là tiền bạc chứ.Nhưng tôi nhấn mạnh rằng văn chương không bao gồm hết khu vực hiểu biết của loài người.Thành một anh chàng rởm là một điều rất dễ mà cũng rất tai hại.Tới nơi ông thường phải đợi xe.Bạn thừa nhận rằng tôi đã chọn ví dụ đó không phải vì nó có lợi đặc biệt cho thuyết của tôi chứ?