Tôi ước gì một bà cô của tôi - bà Edith - cũng dễ quên giận như Lincoln nhỉ! Bà và ông chồng tên là Frank sống tại mọt khu trại đdã cầm cố rồi.Sau vào phòng riêng của bác sĩ; trông nét mặt ông mà chúng tôi kinh hoàng.Bạn nói bạn biết rõ tiêu tiền vào những việc gì ư? Có thể được lắm, nhưng trong 1.Như vậy luôn tám tuần lễ.Kìa, đô đốc Byrd đã nói: "Chúng ta không cô độc trên thế giới này đâu, có cả vật vô tri như mặt trăng, mặt trời, cũng cứ đều đều, đúng ngày, đúng giờ lại chiếu sáng chúng ta, lại cho ta cảnh rực rỡ của bình minh hoặc cảnh êm đềm của đêm lặng".Đó là lòng "biết ơn" ư? Vô lý! Đó là tình yêu, tình yêu trong sạch.Về điều ấy tôi cũng không biết gì hơn bạn.Trong khi nguy hiểm, tôi lại thấy phấn khởi và cảm hứng bội phần.chắc chắn tôi sẽ thất bại và khổ sở.Rồi lần lần tôi thất vọng đến nỗi khinh nghề và có ý giải nghệ.