Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao.Ông đi lại bến xe mà đầu óc rỗng không.Có sao đâu? Tôi biết rằng bạn thưởng thức được âm nhạc, vì vậy các dàn nhạc mới lựa toàn những bản hay, bỏ hết những bản dở.Không có gì giản tiện hơn.Vậy lúc đầu, xin bạn đừng làm nhiều quá.Bảo rằng trí óc bạn không thể tập trung vào một tư tưởng là không có căn cứ.Có thể nói rằng cảm giác luôn luôn ngóng trông, mong mỏi đó, hễ sống thì phải có, không thể tách nó ra khỏi đời sống được.Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy.Nếu bạn tưởng rằng cứ lấy giấy bút lập một thời dụng biểu tài tình là đạt được lý tưởng, thì thà bỏ phất hy vọng đó đi còn hơn.Tôi nói vô cùng tĩnh mịch, vì có chỗ nào mà lòng ta được trầm mặc hơn là trong một toa xe đầy những ông đương yên lặng hút thuốc? Không! Tôi không thể để bạn vung vãi những viên ngọc thời gian vô giá như các ông Hoàng phương Đông được.
