Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót.Đó cũng là một thứ trói buộc.Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết.Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác.Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ.Một pho tượng im lìm.Thế có phải đỡ cho cả hai không.Cái cuối có phần họ nói đúng.Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả.
