Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.Một ngày nắng nhẹ, hăng say làm việc từ sáng sớm, tôi quên mất rằng mình chưa ăn gì, 9h30 P.- À, mà quên, con không cần đợi ba năm mới xả tang ta đâu,… hai năm tám tháng thôi được rồi, vậy nghen.Cuối cùng cũng đến nơi, một cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt Ghét, xương, xương và xương.Cái thích đó gọi là sự hâm mộ.Bỗng Ghét thấy hai chú voi đang nói chuyện với nhau.Dù bạn có là ai, thấp bé hay to cao, bình thường hay xuất chúng, chỉ cần bạn luôn là chính mình thì đó là điều giá trị nhất.Sẽ chẳng có gì đặc biết nếu không chú ý cách bà ăn, không kém gì tôi lúc này, mà không, hơn ấy chứ, cụ đưa tô lên miệng húp lấy húp để cho đến những giọt nước cuối cùng còn động trên tô, tôi có cảm giác như đã lâu lắm rồi cụ chưa được ăn một bữa ăn "thịnh soạn" như vậy.Không đợi Lâm Vinh nói thêm lời nào, Linh Vy ôm chầm lấy anh và khóc nứt nở.Thế đấy, có những điều quí giá mà ta nghĩ rằnng nó rất xa vời nhưng thật ra lại nằm ngay trước mắt mà đôi lúc ta phải đứng thật xa mới thấy nó thật gần biết bao.
