Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo.Để sống cho xong đời.Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được.Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông.Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên.Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.