Điều ấy rất tự nhiên.Có phải bằng cách phàn nàn và chỉ trích kẻ khác không? Không.Sáng thứ hai, tôi có thể lại hãng như thường lệ.Nhiều năm sau, tôi bắt đầu viết một cuốn sách mà tôi hy vọng sẽ là cuốn hay nhất từ trước tới nay về sự diễn thuyết trước công chúng.Rồi tôi bỏ không nghĩ tới nữa.Tôi biết Lucile từ ngày chúng tôi cùng học nghề viết báo tại Đại học đường Columbia.Nó gởi lại bà số tiền đó như gởi tại nhà ngần hàng cho trẻ em vậy.Cũng chính vì thế mà biết bao người thấy "mỏi mắt" tuy mắt họ rất tốt: họ đã chú mục quá độ.Ông nghe bọn tuỳ tùng phàn nàn về những chuyện lặt vặt hơn là về những việc lớn.Và tôi biết rằng lúc nào tôi cũng có thể đạt được sự tự chủ ấy tới một mực tuyệt cao, bằng cách chế ngự những hành động của tôi để những hành động đó chế ngự lại những phản ứng của tôi.
