Nếu vậy thì ông nhạc tôi là một tín đồ cao thượng của đạo ấy rồi.Vậy đây là cái ý thứ nhì của tôi trong chương này: Nếu chúng ta muốn tìm hạnh phúc, thì đừng nghĩ tới sự người khác nhớ ơn hay quên ơn ta, mà cứ giúp đỡ để được cái vui trong thâm tâm là đã giúp đỡ.Vậy chúng ta nên nhớ quy tắc thứ bảy này:Đoạn, ông lại hỏi: "Ai đã thấy xẻ mạt cưa?".Và khi chúng tôi tới không thấy ông đương nguyền rủa muỗi mà lại thấy ông đương thổi còi.Đáng lẽ oán hận và thương thân trách phận như vậy, ông nên tự hỏi tại sao ông không được các người làm công cảm ơn.Nhờ có nó tôi sẽ tránh được hai nạn này là: hấp tấp và do dự.Rồi tôi giao du, với bạn bè, xin nhập một hội nhỏ.Có một người con gái của chú tài xế đã phải trả giá rất đắt để được bài học ấy.Rồi hỏi anh ta dạy dỗ nó ra sao.
