Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được.Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng.Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ.Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi.Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo.Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.