Điều này cho phép suy ra rằng, Watson không thể nói một câu nói quan trọng như vậy về tầm nhìn, chiến lược và số phận của doanh nghiệp mà không nhân sự kiện đặc biệt nào.Có thể hình dung ra thời kỳ này qua mô tả của lý thuyết gia quản trị này: Nó có thể vi phạm quyền tự do cá nhân, Fortune đã viết trong bài báo trước đó, Drucker nói, đối với tôi thì OK nhưng với anh em nhà báo vào thời kỳ đó thì họ bực mình.Đó là nhờ IBM đã quay trở lại với khách hàng mà vẫn duy trì đỉnh cao trí tuệ nhân tạo.Người lao động tự hào kết nối với những nhân vật huyền thoại này.Watson trở thành nhân viên bán hàng tập sự vào năm 1896 cho NCR, sau 5 năm lăn lộn ở thành phố.Nhưng tổ hợp này vẫn không cất cánh lên được.Và trong khi cả các công ty mới vào ngành như: Compaq và Microsoft đã phải ngả mũ chào thua trước IBM những năm 1980 thì đại công ty mà Tom Watson kế thừa và đổi mới trong những năm 50 và 60 lại duy trì một cách mạnh mẽ, và là công ty lớn thứ sáu ở Mỹ.Nó chịu lỗ nhưng nhìn bên ngoài, trên giấy tờ trông vẫn rất phát đạt.nhà công nghiệp lớn với những quan hệ chính trị rộng khắp.Ông tung ra thông điệp cuối cùng, đẹp như là danh ngôn và là danh ngôn: