Tôi rẽ cánh sang phải.Bắt chuyện với người khác phái sao cho không nhút nhát mà vẫn giữ được sự lịch lãm quả không dễ dàng.Chỉ có năm từ, rõ ràng, rành mạch: Đây là nghề phát thanh!Tháng giêng năm 1994, một tối nọ nơi hành lang khách sạn Beverly Wilshire (Los Angeles), Al Pacino, Walter Cronkite, vua bóng đá Pele, tôi và một số người khác đang nói chuyện với nhau, chỉ một vài giờ sau một cơn động đất.Tôi từng nghe một giáo viên tiếng Anh kể một câu chuyện về một thanh niên khi nhận lá thư của người bạn.Chỉ có mây, có gió, có mặt trời, có tôi và chiếc máy bay của tôi…Vì sao Benny cười? chỉ vì trước đó cậu ta nhìn thấy nụ cười mỉm đầy tinh quái của Burns.Sai lầm chưa từng có! Vì quá xúc động nên tôi không sao điều khiển được cái ghế, và bởi thế nên nó cứ quay vòng vòng.(Cũng không ai nói rằng họ sẽ kể một câu chuyện vui lớn!).Mọi người dường như ai cũng có lần phàn nàn về hội họp.
