Tôi vẫn ngủ kỹ như thường.Chuyện tôi vừa kể xảy ra đã lâu rồi.Thành thử tôi tự mua thêm những nỗi bất mãn.Đã có nhiêuc cuốn sách dạy cách kiếm tiền trong những lúc rảnh; bạn lại tiệm sách hỏi thì thấy.Còn Hellen Keller đui, điếc và câm thì lại ca tụng: "Đời sống sao mà đẹp thế ta!".Công việc của tôi là ghi tên những người tử trận, hoặc mất tích, hoặc nằm nhà thương.Tôi cám ơn Chúa đã cho tôi ăn nhiều lễ Giáng sinh rực rỡ, giữa gia đình đầm ấm, hồi thơ ấu.Trận Trân Châu Cảng là một bi kịch bản thương nhất trong lịch sử Mỹ, nhưng riêng đối với tôi, nó là một may mắn.Tại sao tôi biết vậy? Chính Thánh viết: "Không nhờ tụng kinh thì tôi điên đã từ lâu rồi".! "Trời! Lúc đó tôi mới sợ làm sao! Tôi run lên.
