Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái.Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.Xung quanh chỉ có đổ nát.Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không.Tôi muốn thi xong được để yên.Này, mày chuyển cái bàn này lên.