Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn.Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.Hoặc tôi chuyển lớp.Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp.Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt.Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
