Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú.Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế.Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo.Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.Mất cái giấc mơ đấy.Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.