Nói chẳng riêng một ai, một người nhức đầu trong năm phút thấy mình đau đớn gấp trăm ngàn lần khi được tin bạn hay là tôi chết.Tôi dùng hết cả tâm lực trong công việc của tôi.Người ta hỏi ông có lo về nhiệm vụ ghê gớm của ông không, ông đáp: "Tôi quá bận, không có thời gian để lo chi hết".Ít bữa sau, bác sĩ kêu điện thoại cho hay cháu đã qua cơn nguy.Tôi lo sợ các cô gái cười tôi khi tôi dở nón chào các cô.Bạn có biết tại sao những vỏ xe hơn lăn trên đường mà chịu được đủ cái tội tình: nào cọ vào đường, nào đẻ lên đá nhọn không? Mới đầu các nhà chế tạo những vỏ xe cứng rắn.Nước nguồn đã thoát khỏi đồng bằng thì còn dùng quay guồng máy xay lúa sao được nữa?""Sau cùng tôi tìm đến một bác sĩ quen biết cũ.Tôi nghĩ đến tất cả những nỗi khốn khổ đã chịu đựng và không chút hy vọng gì về tương lai hết.Ông có thể tưởng tượng nỗi lo âu của vợ chồng tôi khi ngồi đợi trong phòng khách không? Người nào cũng bồng con trên tay, còn chúng tôi thì tay buông xuôi và tự hỏi chẳng biết còn được bồng cháu nữa không.