Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì.Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà.Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.Có lẽ vì tôi vừa ngáp.Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào.Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn.Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc.
