– Bác Hùng nói, giọng nghiêm trọng.Những tia nắng hiếm hoi đó được những chú Khỉ nhỏ tận dụng tối đa để ngồi bắt chí cho nhau, như luật bất thành văn, chúng luân phiên đổi chổ cho nhau để tận hưởng “một chút ấm áp của nhân thế”, trông thật đáng yêu.Bật ra được câu nói đó bỗng dưng tôi thấy lòng thanh thản đến diệu kỳ.Mỗi lần có một món đồ nào của tôi vô tình lọt nhằm vào "địa phận" riêng của chị ấy thì y như rằng lại có một trận khẩu chiến xảy ra.Nhưng hôm nay không phải ngày lễ nên chùa khá vắng.Chíp chợt nhớ lại một câu thơ của Huy “Lưu Linh Tử”, câu thơ mà Chíp cho là ấn tượng nhất của hắnBỗng cô nghe thấy tiếng nói:Tôi nhận ra một điều rằng, dù là ai nếu bạn tự tin với những gì mình đang cóÔng luôn tìm kiếm sự hoàn hảo trong kiến thức nhưng không bao giờ có thể đạt được, mặc dù ông đã làm việc và nghiên cứu cật lực cho đến những giây phút cuối cùng của đời mình.Nhưng Ghét không biết phải đi như thế nào vì cậu chưa bao giờ đến đó.