Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.Người lớn thì thật xa lạ.Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn.Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm.Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế.Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.