Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả.Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong.Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí.Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ.Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.