Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ.Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua.Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.Nhiễm thói ấy mất rồi.Này, lấy cho chú mấy chai bia.Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức.Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe.Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.
