Bật ra được câu nói đó bỗng dưng tôi thấy lòng thanh thản đến diệu kỳ.Tuy nhiên một hành động kỳ lạ nữa của bà làm cắt ngang suy nghĩ tôi.Bạn nghĩ: "Thế ném đi đâu là tốt nhất?".Cũng chưa muốn về nhà ngay, Chíp lang thang một mình với hy vọng nỗi buồn sẽ “rớt dần” theo từng bước chân mà cô đi.Một lần lang thang trên mạng tôi vô tình được đọc một câu truyện như thế này:Ngẫm nghĩ một lúc mẹ Bông nói - Con thấy hai con thằn lằn trên tường nhà mình không?! Nếu chúng giành ăn và cắn nhau đứt đuôi, cái đó gọi là đánh nhau.Có lẽ trong tất cả các dòng họ thì họ nhà Dơ là đông đảo nhất.- Cặp mông đáp lại: Cậu nói thế thì cảnh sát và tù nhân đều yêu nhau cả sao?! Tình yêu phải bắt đầu từ lúc hai người chuyển chỗ ngồi từ đối diện sang song song.Năm mới rồi, con không muốn mẹ phải đau mắt nữa!đó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi.
